Diễn biến tâm trạng của Uy-lit-xơ trong buổi đoàn viên sau 20 năm xa cách
Chỉ qua một đoạn trích ngắn tâm trạng Uy-lit-xơ bộc lộ trên nhiều bình diện khác nhau tạo
thành những cung bậc khác nhau cho ta hiểu rõ hơn về một vị anh hùng tài trí, dũng mãnh. Nhưng cái mà chàn cần là quê hương với một người vợ chung thuỷ, biết bảo vệ hạnh phúc và một gia đình hiểu biết lẫn nhau
Bài làm
Sartre đã từng nói: “Mỗi
con người chúng ta vào đời để rồi tô vẽ nên bộ mặt của mình và ngoài bộ mặt ấy
ra không còn cái gi khác nữa”. Cũng như một tác phẩm để sống mãi với thời
gian phải xây dựng một nhân vật sống động mang đầy đủ tính chất Người; để rồi
khi “bước vào đời” họ làm nên những
giá trị mĩ học cao cả. Chính nhân vật Uy-lit-xơ trong sử thi Ô-đi-xê đã làm nên
“bộ mặt” đẹp nhất đại diện cho con
người Hi Lạp như một nhà văn nhận định : “Hô-me-rơ
đã xây dựng Uy-lít-xơ thành nhân vật đã kết tinh được phẩm chất cao đẹp nhất mà
người Hi Lạp đang khao khát vươn tới”.
Tại sao
chúng ta lại khẳng định chàng Uy-lít-xơ là một hình tượng đẹp nhất ? Để hiểu rõ
xin lấy đoạn trích Uy-lit-xơ trở về
để minh chứng . Qua đoạn trích, ta sẽ
thấy chân dung một người anh hùng, một con người thông minh tài giỏi,
cương nghị.
Trong buổi đoàn
viên sau hai mươi năm, tâm trạng Uy-lit-xơ vừa hồi hộp vui sướng nhưng lại vừa
lo âu khi ngồi đối diện với vợ - Pê-nê-lốp , người phụ nữ thông minh thuỷ chung
chờ chồng. Trước đó, Uy-lit-xơ giả vờ làm người hành khất vào được ngôi nhà của
mình và kể cho Pê-nê-lốp những câu chuyện về chồng nàng mà anh ta biết.
Pê-nê-lốp đã tổ chức thi bắn. Dựa vào đó mà hai cha con Uy-lít-xơ tiêu diệt 108
vương tôn công tử láo xược và những gia nhân không trung thành.
Hai mươi
năm xa cách, giờ đây được đoàn tụ thật hạnh phúc biết bao, chàng mong chờ vòng
tay âu yếm của vợ, mong chờ những nụ hôn nồng cháy, những lời hỏi thăm, những
giọt nước mắt...
Chao ôi ! Cái cảm
giác lênh đênh xứ người xa lạ, biết bao gian khổ cay đắng, nhìn cảnh nhìn người
đều khắc lên một nỗi nhớ- nhớ quê hương, nhớ người thân, mỗi lúc cứ trào lên
trong lòng chàng. Nhưng rồi khi đứng trước vợ, chàng phải đối diện với sự lạnh
nhạt hững hờ. Uy-lit-xơ không hề nóng
vội, không hề hấp tấp, với cái đầu “lạnh”,
chàng nén cái cháy bỏng sục sôi trong lòng để có thái độ bình tĩnh tự tin.
Chàng giữ thái độ đó chính là niềm tin của chàng vào vợ mình, Uy-lit-xơ tin
rằng sẽ có lúc Pê-nê-lốp sẽ nhận ra chàng, nhận ra người chồng đã 20 năm chia
xa. Chính niềm tin đã giúp chàng kiên nhẫn chờ đợi sự thay đổi tình cảm của
Pê-nê-lốp. Đã có những lúc ngồi dưới ánh lửa hồng, dựa vào bức tường chàng phân
vân tự hỏi : “người vợ cao quý của mình
sẽ nói gì với mình ?”. Nàng sẽ hành động ra sao ? “Chờ đợi là một điều khủng khiếp nhưng không có gì chờ đợi còn khủng
khiếp hơn”. Chính khoảng thời gian chờ đợi ấy đã tiếp thêm sức lực và hi
vọng trong chàng. Sự kiên nhẫn chờ đợi và sự giục giã của những người thân cận
bên chàng. Nhũ mẫu Ơ-ric-lê hết lời khuyên nhủ, khẳng định với Pê-nê-lốp rằng “Chồng con đang ở đây, ngay tại nhà này”.
Con trai chàng, Tê-lê-mác thấy thái độ lạnh nhạt của mẹ liền buông lời trách
móc gay gắt : “Me ơi! Mẹ thật tàn nhẫn...". Họ càng giục Pê-nê-lốp bao
nhiêu thì Uy-lít-xơ càng kiên nhẫn chờ đợi không nản lòng. Vì chàng biết phải
có hồi kết thúc và sự thật thì không có gì phải nôn nóng, thế nào cũng sẽ được
nhận ra

Cũng có
lúc chàng giận dỗi, lo âu. Uy-lít-xơ giận sự giá băng, không nhận ra chồng của
Pê-nê-lốp là do vẻ ngoài rách mướp bẩn thỉu. Sau khi tắm rửa xong, thay bộ quần
áo mới trông Uy-lit-xơ “đẹp như một vị
thần”. Khi nghe vợ sai nhũ mẫu mang chiếc giường kiên cố lại, chàng đã giật
mình “chột dạ”. Chàng đã giải thích
tường tận cho vợ về chiếc giường bí mật ấy, đó là một chiếc giường đặc biệt làm
ra từ một gốc cây ô liu, không ai có thể nhấc ra, ngoài những vị thần. Phép thử
về chiếc giường bí mật mà Pê-nê-lốp đưa ra Uy-lit-xơ đã giải đáp ngờ vực. Đoạn
trích miêu tả cách ứng xử với tình yêu, tình vợ chồng, hạnh phúc gia đình bền
vững cần một sự thông minh, tỉnh táo, kiên nhẫn, rộng lượng, hiểu biết, đồng
cảm lẫn nhau.
Uy-lit-xơ
không chỉ là một anh hùng chiến trận, chàng còn là người anh hùng của trí tuệ
trong hành trình tìm lại hạnh phúc riêng tư. Chính câu trả lời của chàng là
chìa khoá vàng mở cánh cửa trái tim nàng Pê-nê-lốp xinh đẹp, nàng “bủn rủn cả chân tay”, nàng bèn chạy lại
nước mắt chan hoà ôm lấy cổ chồng. Đây chính là những giọt nước mắt hạnh phúc
của hai trái tim yêu đương. Uy-lit-xơ cảm thông và trân trọng người vợ đáng
thương của mình : “Uy-lit-xơ càng thêm
muốn khóc. Chàng ôm lấy người vợ xiết bao yêu thương, người bạn đời chung thuỷ
của mình ”.
Đoạn
trích Uy-lít-xơ trở về sau hai mươi năm
xa cách bởi chiến tranh và lưu lạc khiến cả gia đình chàng vừa mừng vừa tủi.
Đây là màn kịch có ý nghĩa tố cáo chiến tranh sâu sắc, nguyên nhân của những
cuộc chia li tan nát. Việc Pê-nê-lốp không nhận ra chồng mình là một bản cáo
trạng nghiêm khắc đối với cuộc chiến tranh như cuộc chiến thành Tơ-roa.
Chỉ qua
một đoạn trích ngắn tâm trạng Uy-lit-xơ bộc lộ trên nhiều bình diện khác nhau tạo
thành những cung bậc khác nhau cho ta hiểu rõ hơn về một vị anh hùng tài trí,
dũng mãnh. Nhưng cái mà chàn cần là quê hương với một người vợ chung thuỷ, biết
bảo vệ hạnh phúc và một gia đình hiểu biết lẫn nhau.